Hà Nội Trong Trái Tim Tôi - Ký Ức Hà Nội: Thủ Đô Nồng Nàn Trong Trái Tim Tôi

*

Hà Nội vào trái tim tôi là số đông kỷ niệm chất chứa như những thước phim xoay vội, từng cảnh từng cảnh một, từng cảnh gần như là kỷ vật trung ương tưởng, để ở góc cạnh nào kia trong tim, quan trọng chắp nối vào nhau theo trình tự lôgic nào.


Hà Nội vào trái tim tôi là hồ hết kỷ niệm hóa học chứa giống như các thước phim tảo vội, từng cảnh từng cảnh một, từng cảnh số đông là kỷ vật trung ương tưởng, để ở góc nào kia trong tim, bắt buộc chắp nối vào nhau theo trình trường đoản cú lôgic nào.

Dân tộc vn đang từng ngày, từng giờ nhắm tới kỷ niệm 1000 năm Thăng Long - Hà Nội. Trái tim tp. Hà nội ngàn năm văn hiến vẫn đã từng ngày, từng giờ đập từng nhịp khoẻ khoắn, nguyên sơ. Trái tim hàng nghìn triệu nhỏ dân đất Việt đang dần từng ngày, từng giờ hoà nhịp đập cùng trái tim của việt nam trong rạo rực, trực trào. Tp. Hà nội trong trái tim tôi là đầy đủ kỷ niệm chất chứa tựa như các thước phim quay vội, từng cảnh từng cảnh một, từng cảnh gần như là kỷ vật trung tâm tưởng, để ở góc cạnh nào đó trong tim, thiết yếu chắp nối vào với nhau theo trình trường đoản cú lôgic nào. Mà lẹo nối, sắp xếp làm cái gi cơ chứ, tôi đâu phải là đạo diễn mang đến tôi trong tình thân của tôi so với Hà Nội. Thôi thì cứ để hà thành trong tôi tựa như những gì tôi vốn có. Vậy cho nên giờ đây, thành phố hà nội trong tôi sẽ “vội vã trở về”...

Bạn đang xem: Hà nội trong trái tim tôi

*
Thu Hà Nội. Ảnh tự Internet

Hà Nội trong trí óc và sự hiểu biết của tôi gồm bề dày ngàn năm kế hoạch sử. Thủ đô trong trái tim tôi có đầy đủ tình yêu của một bạn trẻ vừa mang đến tuổi bố mươi. Hầu như ngày này, thoải mái và tự nhiên tôi thấy yêu vô cùng những bài bác hát viết về Hà Nội. Phần lớn ngày này, tôi có thể hát về Hà Nội một ngày dài nếu chưa hẳn đi làm, họp hành và làm cho những công việc bắt đề nghị im lặng. Tôi nghe giai điệu bài bác hát “Chúng nhỏ canh giấc ngủ của Người” (sáng tác của nhạc sỹ Nguyễn Đăng Nước) vang vọng trong tôi, lòng bồi hồi nhớ lại một lượt tôi cùng một người bạn thân tri kỷ vượt rộng ngàn cây số ra thăm thủ đô, như mong muốn được dịp vào lăng viếng Bác. Ôi fan nằm đó, “…Bác đang ngủ kia mà…”, bước chân tôi nhè nhẹ trải qua cùng dòng bạn muôn phương, lòng thầm mong mỏi được đứng trang nghiêm như anh lính kia, “vinh quang”… “canh giấc ngủ của Người”!

Hà Nội trong tôi sát đấy nhưng xa quá. Xa như cái lần, lần đầu tiên tôi ra thăm ông ngoại mà ngờ đâu đâu sẽ là lần ở đầu cuối tôi gặp gỡ ông. Tiếp đến ít lâu ông bất thần qua đời. Nhì mươi kiểu mẫu năm tính từ lúc ngày ông đi tập kết, cộng với hơn hai mươi năm tiếp theo ngày giang sơn hoà bình, thống nhất, ông vẫn không về với người mẹ tôi. Ông sẽ có gia đình của mình. Tôi gồm thêm một bà ngoại cùng hai cậu. Ngày ông mất, người mẹ tôi sụt sùi khăn áo ra đưa tiễn ông mà lại cả gia đình trong phái nam nước mắt lưng tròng. Lúc này lòng tôi vẫn nhắm đến thủ đô. Ở đó tôi còn bà, những cậu mợ và những em của mình. Lòng tôi vẫn luôn luôn nhớ về ông, thầm cảm ơn ông vẫn sinh ra chị em tôi, người sinh thành, nuôi nấng, dạy dỗ và ngọt ngào tôi trong cả cả cuộc đời.

Hà Nội trong tôi phẳng lặng như mặt hồ nước Gươm, ko gợn chút sóng nhưng trong người cồn cào nỗi nhớ mỗi một khi nghĩ về nó. “Tôi mong muốn mang hồ hoàn kiếm đi” (Nhạc sỹ Phú quang phổ thơ Trần to gan lớn mật Hảo) để giữ lại riêng cho khách hàng từng khoảnh khắc, vào mưa thu, gió lạnh, trong hai con mắt tôi cùng em nhìn nhau lần cuối để rồi phân chia xa mãi mãi. Cùng với tôi, hồ hoàn kiếm đã chứng kiến một cuộc chia ly “…không buồn, mà chỉ nhớ tiếc em ko đi hết đông đảo ngày đắm say…” (nhà thơ Thanh Tùng được nhạc sĩ Nguyễn Đình Bảng phổ nhạc). địa điểm đây, tình nhân của tôi đi mang chồng. Khu vực đây tôi “vội vã ra đi” để quên một cuộc tình.

Hà Nội vào tôi bao gồm cả vui, bi thương lẫn lộn. Mặc dù vui, dù buồn tôi đầy đủ quý, đông đảo yêu. Mặc dù vui, dù bi thương đều là một phần làm bắt buộc nhịp đập của trái tim tôi. Trái tim tôi là 1 phần nhỏ của trái tim thành phố hà nội - trái tim Tổ quốc. Khi trái tim Tổ quốc đã dậy lên, trái tim tôi chẳng thể lặng yên. Như tiếng đây, tp. Hà nội trong tôi từng phút, từng giờ là suy tưởng, tranh thủ cập nhật thông tin về Hà Nội. Mỗi lần đọc báo là mỗi lần được nhìn thấy hà nội thủ đô rộng hơn, sâu hơn, to hơn, đẹp hơn; hoà cùng thủ đô niềm vui tầm thường tròn 1000 năm tuổi. 1000 năm thăng trầm càng làm cho cho hà nội thủ đô mỗi ngày mỗi vững kim cương thêm, sánh cùng hà nội của 28 giang sơn khác (4) bước tiếp vào thiên niên kỷ new đầy sức sống, văn minh, rất thiêng và hào hoa. Đại lễ đáng nhớ 1000 năm Thăng Long - Hà Nội sắp đến gần. Nghe như lời Thiên đô chiếu (Chiếu dời đô) của đức Thái tổ Lý Công Uẩn từ nghìn trùng vang vọng về. Nghe như lời chưng trịnh trọng tuyên bố trước quốc dân đồng bào khai có mặt nước vn dân chủ cộng hoà một sáng ngày thu ngày 2 mon 9 từ thời điểm cách đây 65 năm về trước trên trung tâm vui chơi quảng trường Ba Đình định kỳ sử.

Khi trái tim tôi còn đập chắc hẳn rằng tôi còn yêu thương Hà Nội. Tp hà nội trong tôi hầu như ngày này, phần đông ngày sau và đến lúc trái tim tôi dứt đập đang vẫn tốt nhất như bây giờ tôi ngồi viết cho hà nội với ý thức yêu mãnh liệt: đất rồng bay mãi mãi ngôi trường tồn.

ova.edu.vn -Hà Nội vào tôi là vùng trời của tuổi thơ với hiện tại. Rất có thể tôi chưa phải người hà nội gốc, hoàn toàn có thể tôi ko sống quá lâu ở địa điểm đây tuy thế để nói tình yêu đối với Hà Nội, tôi tự tin tưởng rằng trong máu và trọng điểm hồn hà thành có một vị trí riêng biệt.

***

Tôi sinh ra ở nông thôn, khủng lên cũng ở đó nhưng hà nội với tôi có gì đấy rất đỗi ân cần trìu mến đến lạ. Với tôi, tôi yêu quê nhà mình tha thiết, còn cùng với Hà Nội y hệt như quê hương trang bị hai vậy. Ngày còn bé xíu xíu được người mẹ cho lên nhà chưng cả mặt ngoại chơi, trong miền cam kết ức của tuổi thơ hà nội thủ đô là cái nào đó xa ơi là xa, là ngồi mãi trên chiếc xe ô tô những năm đầu 2000, đường sá xóc lên xuống.

Lần đầu tiên ngồi xe ôm, đi qua phố thị đông đúc, ồn ã và náo nhiệt. Khác hẳn với sự im re và yên ổn ả quê tôi. Đi tới đầu ngõ cứ nghĩ là tới nhà bác bỏ rồi, vậy nhưng hai mẹ con dò mặt đường mãi mới tìm thấy, còn nhỏ nhắn lon ton theo chị em mà thấy mỏi cả chân. Tới nhà chưng là cả sự choáng ngợp, căn nhà to rộng và cao. Phi vào trong căn nhà cái gì cũng làm tôi say đắm thú, từ chiếc xe ô tô đồ nghịch của anh Tít, cái bầy organ sáng loáng, cái tivi to lớn ơi là to, mẫu đèn chùm thì lung linh color ánh vàng.

Kỉ niệm đáng nhớ với cũng đáng quên duy nhất là tôi chạy tự trên lan can tầng hai xuống với trượt chân bửa lăn mấy vòng từ bên trên xuống, cũng may chỉ bị xây xát chân tay, hôm ấy đau lắm bà bầu quát cho một trận, tuy vậy không tấn công đòn. Rồi khi phệ lên một chút, tới kỳ nghỉ hè năm lớp bố lại cùng với hai thằng em sinh đôi con cậu lên hà nội thủ đô chơi. Nhị thằng em bởi tuổi tôi, bạn bè tôi vừa là bằng hữu họ sản phẩm vừa là rất nhiều người đồng bọn đúng nghĩa. Hai thằng sinh sống với ông bà nước ngoài tôi, phụ huynh hai đứa để hai đứa ở nhà cho ông bà chuyên từ khi bọn chúng nó new lên một tuổi rưỡi. Suy mang đến cùng tất cả cũng vì mưu sinh, chứ chẳng phụ huynh nào lại mong mỏi xa bé khi con còn nhỏ vậy.

*

Hà Nội năm ấy đã đưa mình các lắm. Khu công ty trọ cậu mợ tôi ở cách không xa nhà chưng cả nó nằm trên khu phố Đền Lừ. Đằng sau dãy trọ là 1 trong sân nhẵn cỏ mọc tương đối tốt, này cũng là nơi ba đồng đội tôi nghịch nhiều nhất ngơi nghỉ đó. Hà nội thủ đô mấy năm không lên quá nhiều biến hóa với phần đa dãy nhà căn hộ cao cấp mọc lên hồ hết đều.

Các buổi chiều bạn bè tôi thường xuyên ra bờ hồ nước Đền Lừ thả diều, gió ở kia mát rượi, mọi fan thi nhau đua diều, vui nhất là xem những bà tập nhảy Aerobic rất vui vẻ và khỏe khoắn, đến hơn cả tôi như bị ám ảnh bởi giọng hô nhịp của loại loa. Hồi đó hồ sạch với nhiều bác bỏ còn câu cá làm việc đó, giờ thì nó cũng bốc mùi khó tính và cũng không nhiều người đi bộ qua đó.

Mỗi chuyến đi lên tp hà nội đều để lại cho tôi kỉ niệm ghi nhớ đời và lần này là võ thuật với thằng nhỏ bé hàng xóm chỗ khu trọ của cậu mợ. Hôm đó mấy đứa tôi chơi đá cầu, tôi không may vung chân mạnh quá cầm là trái cầu cất cánh lên mái nhà, vắt là thằng nhỏ xíu kia mập giọng:

- Mày download quả new đền đi, cất cánh lên kia rồi ai nhưng lấy được.

- nhưng lại tao không có tiền thiết lập đền.

- Đúng là thằng đơn vị quê.

Dường như nó chạm đến lòng từ bỏ ái của tôi bởi vì câu nói phân minh vùng miền đó, không chút chần chờ tôi dấn thân đánh nó.

Xem thêm: Cách Viết Hồ Sơ Xin Việc Giao Hàng Tiết Kiệm Cho Dân Shipper

- mày nói ai đơn vị quê.

Mấy đứa dịp ấy lao vào can ngăn, rồi tiếp nối có cái kiểu xít nhau không nghịch với nhau nữa. Giờ suy nghĩ lại thiệt sự thấy bản thân dại, thằng nhỏ bé đó lúc đó to ngay gần gấp rưỡi tôi, may có người can chứ không cần nó mà đấm cho vững chắc mình ngất xỉu ngay. Rồi kì ngủ hè cũng hết tôi lại về quê học tập. Tía tháng hè trôi nhanh, tự thời gian nào tôi sẽ biết nhung ghi nhớ Hà Nội, lưu giữ tiếng còi xe inh ỏi, giờ đồng hồ rao đêm buôn bán bánh khúc, bánh giò, chén bát bún ốc mỗi sáng thay đầy chanh cùng ớt cay xay.

*

Hè năm lớp bốn cứ cầm cố đến thời điểm nào ko hay. Mà lại năm kia với mái ấm gia đình tôi khá vất vả, ba tôi bị vấn đề về phổi cùng hai bố mẹ phải lên khám đa khoa khám chữa. 1 mình tôi ở trong nhà cơm nước và chăm sóc cho bọn lợn, bọn gà bên nuôi. Chả đọc sao, vài ngày sau mẹ hotline về đến bà ngoại, bà nói với mẹ tôi ở nhà toàn có ăn mì tôm thôi, thay là bà bầu lại bắt lên Hà Nội.

Lần này lên lại thủ đô vẫn vui, nhưng tư tưởng của một đứa trẻ phát âm chuyện mang lại tôi biết cả nhà đang rối như tơ vò. Ngày nào hai người mẹ con cũng đi bộ từ nhà bác qua khám đa khoa để thăm nom bố, trời mùa nắng nóng oi ả với nóng nực. Tôi thấy thương mẹ những giọt mồ hôi lã chã rơi cùng thương cha đang bị bệnh nằm viện.

Mùa hè năm ấy hà nội thủ đô không đẹp mắt như mỗi khi nó bi thiết như trung tâm trạng lo ngại cho bố vây. Chưng sĩ chẩn đoán tía tôi bị tràn dịch màng phổi, cũng còn may vì chưa phải là ung thư, cũng do thuốc lá mà tía mới bị thế. Vậy nên sau đây tôi cũng không khi nào chạm vào điếu dung dịch dù duy nhất lần. Sau đây bố tôi cũng nhanh chóng khỏi căn bệnh và cuộc sống đời thường của mái ấm gia đình cũng dần quay trở lại như xưa.

Mấy năm tiếp đến tôi cũng tương đối ít có cơ hội lên lại Hà Nội, cũng bởi càng béo việc học tập càng nhiều, cũng phải ở nhà phụ giúp mẹ quá trình đồng áng. Rộng nữa tài chính nhà bác bỏ ngoại với cậu cũng chạm mặt khó khăn nên bà bầu cũng ngại không thích cho tôi lên chơi. Đến khi hết lớp tám theo ông trai lên nhà bác ruột anh trai ba tôi ở mặt Gia Lâm để sửa lại nhà cho bác, tôi lại có thời cơ lên hà nội chơi.

Hà Nội vào tôi bây giờ là những trải nghiệm của tuổi bắt đầu lớn, biết rung động đầu đời, biết cảm nhận thêm các gì đang vận chuyển xung quanh. Lên với tp. Hà nội lần này tôi được lần đầu tiếp xúc cùng với mạng Internet, được chị con bác bỏ cho gameplay như cá béo cá bé, Pikachu, đua xe.. Mặc dù hồi còn nhỏ cũng được đi chơi qua rạp xiếc quốc gia, lăng Bác, hồ Gươm, mà lại thực sự cũng chưa bao giờ được vào đó thăm thú. Ngày hè đó được chị chở đi lượn lờ khắp phố phường, thăm rất nhiều di tích lịch sử hào hùng đầy tráng lệ, thượng cổ nhưng không thể bị lạc lõng thân một thành phố hà nội đang trên đà đưa mình cầm cố áo mới.

*

Đó cũng là lúc tôi biết nhiều hơn về lịch sử vẻ vang Hà Nội, hiểu sâu hơn mà chưa phải thông qua sách vở, dần đánh giá được đường sá nhưng mà nếu là người tp hà nội thì phải biết tới phố cổ, nhà hàng ăn uống riêng của xứ Hà thành. Thủ đô hà nội với tôi lúc đó thật bắt đầu mẻ, thật tân tiến và cũng thật thanh thanh như bao gồm cái biện pháp cây cầu long biên vẫn đứng yên kia qua bao năm, khoác cho loại phù sa đỏ nặng trĩu vẫn hằng ngày bồi đắp song bờ. Vì chưng nhà bác bỏ bên Gia Lâm tức thì sát sân bay quân sự đề nghị sáng nào tôi cũng nghe với thấy máy bay rít trên khung trời có chút hại sệt dẫu vậy lại rất thích thú khi nhìn ngắm nó. Bởi họ mặt hàng nội nước ngoài cũng mọi người một vị trí khác nhau mà tôi cũng rất được trải nghiệm đi trải qua nhiều cây cầu mập từ Chương Dương, Long Biên, Thanh Trì, sau đây thì thêm Vĩnh Tuy cùng Nhật Tân. Chỉ cần mỗi năm hàng tháng xa thành phố hà nội là biết bao đổi khác, hệt như đứa trẻ đang lớn từng ngày vậy.

Thời gian thoi đưa, bé người ai ai cũng phải bự và tôi cũng thế không chuyển đổi được quy lý lẽ của tự nhiên. Sau hơn cha năm tôi tảo trở lại hà thành để tham gia trong số những kì thi đặc trưng nhất đời mình là Đại học. Hà thành khi này ngày càng các tòa nhà cao tầng, cây cỏ ít đi hơn, trời hè năm đó còn nóng gấp các lần so với thời trước khi hai bà bầu con tôi đi sang bệnh viện thăm nom bố.

Những ngày hè vất vả trên chuyến xe buýt dịch chuyển đến địa điểm thi, hà thành trong tôi năm ấy không thoải mái và dễ chịu như đa số khi. Tôi dần nhận ra nó ngày càng xô người tình và qua cấp vã, con fan cũng vậy sống cấp hơn, vô hồn và vô trọng điểm với chính xúc cảm của mình. Tôi thốt nhiên nghĩ rằng bắt buộc chăng thủ đô không còn vui, không còn hiền hòa và thành tâm như xưa mà cầm cố vào đó là sự việc sôi động và ân hận hả, nhiều lúc là ghẻ lạnh tới lãnh đạm. Nhưng mà không về sau tôi phân biệt rằng bởi vì mình đang bự và mình bao gồm cái độ ẩm ương tuổi trẻ, mình tất cả sự nhạy cảm cảm, tp hà nội cũng vậy thủ đô hà nội cũng mập từng ngày, cũng biến hóa từng ngày dù thủ đô hà nội không hề trẻ. Con người đang xuất hiện sự lệch sóng về cảm hứng giữa cảnh vật dụng và bé người trong tim Hà Nội.

Tôi đỗ Đại học tập nhưng chả biết may hay không may tôi ko có thời cơ học tập vượt lâu ở Hà Nội. Tôi nhận thấy học bổng cùng xa hà nội hơn năm năm. Chắc rằng tới bây giờ tôi dìm ra tp. Hà nội trong tôi là thành phố hà nội của mùa hè nhiều hơn là của mùa khác. Từng hè tôi phần đông có cơ hội về thăm lại tp. Hà nội và lúc đó hà nội có em.

*

Từ thời điểm này tôi lại cảm thấy sự đồng nhất với Hà Nội, chắc rằng cũng chính vì có em. Thủ đô hà nội với tôi trước đây của tuổi thơ là sự mới mẻ mày mò và kiếm tìm hiểu. Từ bỏ khi bao gồm em hà nội thủ đô của tôi là sự việc trải nghiệm, sự tương tác, sự tận hưởng. Từ bỏ văn hóa, giải trí, ẩm thực đến toàn bộ hòa quyện trong tình yêu nồng dịu của em.

Tôi nhớ thủ đô hà nội vì có em làm việc đó, tôi yêu các cơn mưa mùa thu se lạnh vì chưng được cùng em băng qua tuyến đường Phan Đình Phùng đầy cây cối, tôi yêu con đường trên phố đi bộ vì được thuộc em dạo bước trên đó, tôi yêu món ăn uống vỉa hè bên trên khắp những đường phố vì chưng được thuộc em thưởng thức. Cùng rồi tự lúc nào tôi cũng quen với cái khói bụi của Hà Nội, sự nắng nóng oi ả thân trưa đứng ngóng đèn đỏ, toàn bộ chẳng thể nào cản trở được tình yêu đối với Hà Nội. Một ly cà phê mỗi sáng, một sơn phở đúng vị hà thành và mùi hà nội đủ có tác dụng tôi bất tỉnh nhân sự ngây.

Hà Nội vào tôi là vùng trời của tuổi thơ với hiện tại. Hoàn toàn có thể tôi không phải người thủ đô hà nội gốc, có thể tôi không sống quá lâu ở vị trí đây nhưng để nói tình yêu đối với Hà Nội, tôi tự tin tưởng rằng trong huyết và tâm hồn thủ đô có một vị trí riêng biệt.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *