bài văn kể về đồng bọn đầy xúc động khiến nhiều tín đồ rơi nước mắt dành được điểm 10 và lời phê đáng chú ý từ cô giáo.
Thật trở ngại khi cần nói lời vĩnh biệt với một tín đồ bạn, một người an toàn luôn là vấn đề tựa, là nơi chúng ta chia sẻ, đãi đằng tâm sự.
Bạn đang xem: Bài văn cảm động
Với đề văn: "Hãy đề cập về người bạn thân nhất của em", Quỳnh Giang- lớp 10 chuyên Địa trưởng trung học phổ thông chuyên Nguyễn Huệ (Hà Nội) đã có một bài bác văn rước đi những nước đôi mắt của tín đồ đọc cùng giành điểm 10.
Bài viết dài mang đến 3 tờ giấy viết tay kể lại mẩu chuyện về người bạn bè nhất của Giang tắt thở vì căn bệnh ung thư máu.
"Tôi đã khóc vì câu chuyện của bạn. Tôi cũng đã có lần có một thằng bạn thân như thế, rồi một ngày nó đổ bệnh. Chúng tôi đã cùng mọi người trong nhà hẹn một ngày nó hết bệnh dịch để trở về nhà. Nhưng lại ngày nó trở về chỉ là một chiếc xác giá buốt ngắt, không còn nụ cười, không thể sự cổ vũ và yên ủi tôi mọi ngày giông bão, phần đông thứ như đổ sập trước đôi mắt tôi vào ngày hôm ấy.
Chúng tôi xa nhau chừng được 23 ngày mà lại mỗi đêm về tôi vẫn cần thiết tin vào điều đó. Tôi mập hoảng, kiệt sức mỗi một khi nghĩ về nó. Từ từ tôi đóng góp kín bản thân lại. Nó mất đi với theo cả tuổi trẻ tươi đẹp của tôi mang toàn bộ sang một trái đất mới", facebook mùi hương Nguyễn bình luận.
Nguyên văn bài văn tạo xúc động mạnh mẽ
"Mày có bạn thân không?
Câu hỏi hơi là không còn xa lạ với phần đông người. Câu vấn đáp là có, không, những lắm… Đấy là tùy nằm trong vào mỗi người. Còn câu vấn đáp của tôi là "đã từng".
Tôi đã có lần có một người bạn thân, thân thiện như bà mẹ trong nhà. Nhưng một căn bệnh tai quái ác sẽ mang các bạn tôi đi ngoài vòng tay của gia đình, bằng hữu và tôi, một cách đột ngột và nhức đớn.
Chúng tôi quen nhau từ đông đảo ngày tè học, và đúng là từ năm lớp 4. Ngày đó, tôi vốn rất là nhút nhát, ít tiếp xúc với chúng ta học trong lớp. Rồi một ngày, cậu ấy tới, dữ thế chủ động bắt chuyện với tôi.
"Cậu bao gồm con gấu bông xinh thế!", cậu ấy nói bởi vậy về nhỏ gấu của tôi, khoác dù các bạn cùng lớp chê nó kỳ quái, chỉ vì chưng nó không giống những con gấu bông thông thường khác. Lời nói đó đã bước đầu cho một tình các bạn đẹp, cho hồ hết kỷ niệm quan yếu nào quên giữa hai fan bạn.
Ban đầu chỉ cần chơi bình thường gấu bông, tuy nhiên rồi cho đọc truyện cũng phát âm chung, hay cùng chơi, cùng vẽ tranh… Tôi dần dần mở lòng hơn, làm quen với những người dân bạn mà lại cậu ấy trình làng cho tôi. Và rồi tôi dấn ra, cửa hàng chúng tôi đã thành tri kỷ thời điểm nào chẳng hay".
"Tôi đã rất bi ai vào ngày sau cuối của năm lớp 5, ngày mà lại tôi cứ nghĩ rằng sẽ không hề học tầm thường với cô bạn thân của bản thân nữa. Nhưng ở đầu cuối thì lên cấp cho hai, nhì đứa vẫn học phổ biến với nhau, thân với nhau còn hơn hết trước tê nữa.
Cùng yêu mếm truyện tranh, thuộc sáng tác truyện tranh về cuộc sống đời thường mơ ước của nhì đứa. Cho tới bây giờ, tôi bắt đầu thực sự suy xét dung mạo của nó. Tóc black dài, đôi mắt to, lúc nào cũng cười thật tươi. Da hơi ngăm ngăm, cao hơn trung bình các con bạn học khác.
Có thể đám đàn ông trong lớp call nó là hung dữ, bà chằn, còn tôi chỉ thấy một cô gái mạnh mẽ cùng cá tính. Tháng ngày cứ êm đềm trôi qua. Trung ương sự vào giờ nghỉ trưa về các rung hễ đầu đời, những thắc mắc gia đình. Hai đứa đính với nhau như hình với láng vậy.
Một trong số những kỷ niệm quan trọng nhất là sinh nhật năm lớp 7. Vốn gồm ít bằng hữu nên tôi không tổ chức sinh nhật, chỉ rủ một vài người đồng bọn tới chơi.
Vậy mà, nó đã hotline thêm rất nhiều bạn cùng lớp khác, tới "đập phá" tại sinh nhật tôi thành một bữa ra trò. Từ nhỏ xíu tới giờ, chưa lúc nào có một bữa tiệc sinh nhật nào của tôi tất cả nhiều đồng đội tới như vậy. Vui mừng, bất ngờ, hạnh phúc, những cảm giác hòa lẫn vào cùng với nhau, sản xuất thành một kỷ niệm vui mang lại tôi.
Lớp 8, nó biến một vị gia sư, bổ túc thêm các môn Toán và Anh mang đến tôi. Ngược lại, tôi góp nó trong số môn Sử, Địa, Sinh. Một "đôi chúng ta cùng tiến" ăn ý.
Nó càng ngày càng cao, nạp năng lượng khỏe hơn, tiến công tôi đau hơn, chạy cấp tốc hơn. Một bữa ăn năm bát cơm, ăn đủ thịt tuy nhiên không nạp năng lượng rau đề nghị bị thiếu hóa học xơ trầm trọng. Tôi yêu cầu làm một chính sách dinh dưỡng mới, bắt nó bắt buộc tuân thủ.
Những kỹ năng của nó ngày càng được trình bày rõ ràng. Vốn lừng danh viết chữ rất đẹp, từng đoạt giải năm lớp 5 nên nó được giao trách nhiệm viết sổ, viết đề mục cho các cô.
Vẽ đẹp mắt hơn, bộ truyện tranh mà nhị đứa cùng triển khai năm lớp 6 lại thường xuyên dày rộng rồi. Luôn luôn nhắc nhở tôi tự khắc phục phần lớn khuyết điểm của phiên bản thân, "viết nhanh lên mày!", "đứng trực tiếp cái lưng lên!". Những lời nói này, dần vẫn trở thành một trong những phần không thể thiếu thốn trong cuộc sống thường ngày học sinh của tôi.
"Mày ơi, tao mệt quá".
Năm lớp 9, sức khỏe của nó bất ngờ đột ngột suy giảm. Sau đó 1 trận nóng xuất huyết, xác suất hồng cầu trong máu của nó giảm tới mức nguy hại và cần yếu hồi phục. Nghỉ học hai tuần tức thời bặt vô âm tín. Rồi nó tới trường trở lại, sụt năm cân. Từ đó, nó chỉ ngồi lặng vào mỗi giờ ra chơi, không chơi bóng, không xua bắt với tôi, ko đi ăn trưa cùng cả nhà nữa.
Vẫn vui tính, hay cười, giỏi trêu nghịch như trước, nhưng bây chừ lại kèm theo sự nhức đớn, stress ẩn sâu trong đôi mắt đen láy đó. Rồi tần suất những ngày nghỉ học tăng lên, kéo dài hơn. Chỉ tất cả thể gặp nhau vào rất nhiều ngày ôn thi học sinh giỏi, đề xuất sự tiều tụy của nó càng trở nên rõ ràng hơn sau các lần gặp".
"Cô gái mà tôi biết khi xưa, mỗi bữa ăn năm chén bát cơm, mà bây chừ hai má hóp lại, thủ túc teo tóp, không thể lực. Đôi mắt vô hồn, tràn trề sự căng thẳng đau đớn. Trong cả việc đi lại hiện giờ với nó cũng cực nhọc khăn, cần có tín đồ dìu đi, không tự đạp xe cho trường như vẫn thực hiện bao lâu nay.
Nó rất yêu thích môn tiếng Anh, với thực sự rất mong đợi tới kỳ thi học sinh tốt để thể hiện kĩ năng của mình. Tuy thế cơn bệnh đó đã ngăn cản cầu mơ của chính nó được thực hiện. Tôi đi thi, giành giải và bước tiếp tới vòng thành phố. Còn mong mơ của nó, đành dừng lại ở đây, do cơn bạo dịch ấy.
Sau kỳ thi ấy, nó nghỉ học tập liền một tháng. Và ở lớp rộ lên đa số tin đồn. "Mày ơi, bé Khánh bị làm thế nào thế?", "Nó bị bệnh gì tương quan đến sức khỏe ấy", "Dạo này nó yếu lắm", "Nó nghỉ học tập được cả tháng rồi ấy nhỉ?".
Lần đầu tiên, cả bọn lớp 9A1 công ty chúng tôi thật lòng thân thiết tới một người, lo lắng cho một người. Cố phiên nhau chép vở bên trên lớp, lép thăm nó nhằm giảng bài xích cho nó, sẵn sàng cho kỳ kiểm tra cuối kỳ sắp tới.
Những ngày sau cùng nó tới lớp, mọi người đều hễ viên, nỗ lực hết sức sẽ giúp đỡ đỡ nó, chỉ bài, giảng bài, trộn nước, giúp nó nạp năng lượng sáng, chỉ nó cách làm bài bác thi… Tạo điều kiện kết sức hoàn toàn có thể đưa nó qua kỳ thi này, một đặt chân đến gần rộng với kỳ thi cấp bố - kỳ thi đặc biệt quan trọng mà cửa hàng chúng tôi sắp nên đối mặt.
Một ngày thời điểm cuối tháng 12 năm 2016, tôi và một người bạn tới thăm nó tận nhà riêng. Nó ở đó, trên cái giường mà shop chúng tôi hay ngồi chơi với nhau khi xưa, vẫn ngủ. Chắc rằng là một giấc ngủ yên bình, bởi nó không còn phải đương đầu với đau đớn, với đầy đủ cơn co giật, nhức khớp luôn luôn thường trực.
Tôi ngồi chờ tính đến khi nó thức dậy. Ban đầu là cau có, tức giận và mệt mỏi, nhưng tất cả lẽ, trong tích tắc ấy, nó nhận ra đây hoàn toàn có thể là lần cuối cùng công ty chúng tôi được gặp gỡ nhau, phải đã ngồi dậy, để công ty chúng tôi có thể thuộc ngồi nói chuyện.
Chúng tôi nhắc về các chuyện độc đáo trên lớp, những mẩu truyện hài hước. Nó cười, niềm vui tươi rói nhưng mà tôi vẫn luôn chờ mong lâu nay nay, cùng với cầu mơ nó được khỏe lại, rất có thể cùng đến lớp với tôi như trước. Cả hai cùng học, thuộc vẽ, thuộc đọc truyện, sẻ chia những tâm sự… Đó là ước muốn thiết tha nhất của tôi trong giây phút ấy.
Rồi nó bắt đầu kể cho công ty chúng tôi nghe về số đông ngày ở bệnh viện. Thời gian nó ở dịch viện thậm chí còn nhiều hơn ở bên mình. Nó tiếp tục phải trải qua gần như xét nghiệm, sinh thiết, chọc tủy…
(Dân trí) - cảm giác trong bài văn của các em học viên đã lay rượu cồn trái tim thầy cô và không ít người dân đọc sau thời điểm được viral trên mạng xã hội.
Bài văn điểm 10 về hiện tượng đấm đá bạo lực gia đình
Khi viết về đề văn: “Trình bày để ý đến của anh (chị) về hiện tượng bạo lực gia đình trong thôn hội hiện tại nay”, em Nguyễn Thị Cúc (học sinh lớp 12/11, Trường thpt Nguyễn Trãi, Đà Nẵng) đã chiếm hữu điểm hay đối.
Cúc đãi đằng những để ý đến và sự xót xa về triệu chứng bạo lực mái ấm gia đình đang ra mắt trong cuộc sống đời thường xung quanh mình. Tình cảm chân thật thể hiện nay sự thấu hiểu, đồng cảm, đồng thời chứa đựng quan niệm thâm thúy về triết lý nhân sinh nên từng bước một gây ám ảnh, khơi gợi cảm xúc của fan đọc: “Tình yêu bên trên đời vốn là ích kỉ, cơ mà sự độc đoán, bảo thủ lại khiến con tín đồ ta trở cần vô cảm, một khi sự tị tuông nổi dậy thì tình yêu rất đẹp đó dù được xây dừng trong từng nào năm cũng trôi vào tro bụi. Đấy là tình cảnh phổ biến của bao chị em thiếu phụ đang nên gánh chịu”.
Được biết Cúc hơi vất vả vì cuộc sống đời thường mưu sinh, nhằm tự lo cuộc sống, học tập hành của mình ở thành phố. Cũng chính vì trải đời, mà giọng văn, cách nhìn nhận của em cũng có sự sâu lắng, trải nghiệm.
Bài viết xúc cảm về người thầy cũ
Với đề bài xích “Phát biểu cảm giác về một bạn mà em ngưỡng mộ”, Vũ Phương Thảo (lớp 10A1 chuyên Toán, trung học phổ thông Định Hóa, Thái Nguyên) sẽ viết về tín đồ thầy giáo cũ của mình. Nội dung bài viết được thầy giáo dạy Văn của Thảo chia sẻ trên mạng trong thời điểm tháng 10/2014, nhanh lẹ khiến người đọc rưng rưng xúc động.
Với giọng văn chau chuốt, nhiều cảm xúc, hình ảnh của người thầy, cũng tương tự sự kính trọng của Thảo tồn tại rõ nét, đi sâu vào lòng fan đọc. Kết cấu trong bài bác như cuộn phim con quay chậm, gửi mọi bạn ngược về thừa khứ bởi những đáng nhớ đẹp đẽ, thân yêu bên fan thầy.
Đây là đoạn văn diễn đạt xúc động trong bài: “Tôi nhìn thấy rõ cái bóng liêu xiêu, đổ nhiều năm trên tuyến phố dài dằng dặc, với cây thước dùng để kẻ nửa mét kẹp trong mẫu cặp da sờn cũ, vỏ hộp phấn bằng vật liệu thép chỉ chực rơi ra, thuộc mái tóc đã bội bạc lắm rồi. Tự dưng nhiên, tôi thấy nước mắt đang dâng lên, đầy tràn hai khóe mắt”.
Người thầy hiện hữu bình dị, hiền lành hậu, tuy nhỏ bé với độ cao 1m60, nhưng to lớn, béo phệ trong đôi mắt cô trò nhỏ về vẻ đẹp tâm hồn, của tia nắng dịu hiền, êm ấm và luôn tận tụy vì học sinh.
Viết về người ba làm nghề xe pháo ôm
Vào mon 7/2014, bài xích văn của em Nguyễn Thị Hậu (THPT Huỳnh Thúc Kháng, Nghệ An) viết về người ba làm nghề xe lai đã khiến cho bao bạn xúc động. Bạn bố không những cực nhọc nuôi gia đình, mà còn nên chịu đựng bệnh tật khổ sở. Tuy nhiên, bằng tất cả tình yêu thương thương với nghị lực của mình, tín đồ bố luôn luôn là vị trí dựa ý thức cho con mình.
Cảm xúc tình thực trong từng lời văn ấy đã tỏa khắp trong trái tim tín đồ đọc. Sự cực nhọc chịu, yêu mến xót của Hậu khi triệu chứng kiến khổ sở của cha mình khiến không ít người cần rơi nước mắt: “Mỗi ngày bố đứng vì vậy thì khi trở về những đợt đau quằn quại lại hành hạ bố. Quan sát khuôn mặt tía nhăn nhó lại, đầy đủ cơn đau vật vã mà tía phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên nhưng khóc.
Nhìn thấy cha như vậy, lòng tôi như quặn đau nhức tăng gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá bán như con rất có thể mang phần đa cơn nhức đó vào mình cầm cho bố, giá bán như con rất có thể giúp cha kiếm tiền thì xuất xắc biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào hôm nay để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, tía hãy nói cho bé được không?”.
Luật sư trằn Đình Triển đã chia sẻ sau lúc đọc bài văn: “Trong hoàn cảnh mà các vụ án con giết, đánh, đối xử tệ bạc, kiện cáo với cha mẹ trở thành giờ chuông báo động sự suy thoái và phá sản về đạo đức của xã hội; thì bài bác văn của em đã mang máu từ trái tim truyền cảm cho các người”.
Bài văn diễn tả mẹ của học viên lớp 2
Những cái chữ ngây thơ, non nớt mà lại rất yêu quý mẹ của em Trịnh Thanh Tùng, học tập sinhlớp 2/10 ngôi trường Tiểu học Bình Hòa, bình dương đã khiến cho tất cả những người đọc đề nghị bùi ngùi xúc động.
Chỉ vài câu thể hiện nhưng Tùng vẫn làm khá nổi bật đức tính hy sinh và cất chan tình cảm so với con bản thân của người người mẹ đáng kính. Tùng vẫn viết: “…Mẹ em vô cùng yêu yêu mến em. Bà mẹ không bắt em nên trả lại tình thương mà mẹ đã dành riêng cho em xuyên suốt bao năm qua.
Mẹ lo mang lại em từng miếng ăn uống giấc ngủ. Mẹ hi sinh tất cả vì em. Bà mẹ làm không hề ít thứ mà em không nhắc hết được. Bà bầu mang nặng đẻ nhức để ao ước em được bự khôn. Bà mẹ lo mang lại em đến hơn cả quên cả việc ăn uống uống. Bà bầu rơi các giọt nước mắt bởi em. Em sẽ nắm học tốt để ko phụ công của mẹ”.